Google AdSense

Hiển thị các bài đăng có nhãn Tản văn của Hồng Tâm. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tản văn của Hồng Tâm. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 20 tháng 8, 2017

MẸ CỦA CON









Có người nói : kì quan lớn nhất là trái tim người mẹ, lòng yêu thương con vô bờ bến. Có hàng trăm bài hát, hàng ngàn bài thơ, những lời văn dành cho người mẹ. Con cũng vậy, con chẳng nhớ con sáng tác bao nhiêu bài viết về mẹ.Trong tim con chẳng bao giờ phai một hình bóng người mang nặng đẻ đau bốn đứa con.Gần hai mươi năm, nỗi niềm đau đáu khôn nguôi, ám ảnh, cái nắm tay lần cuối trước khi mẹ nhắm mắt.
Tuổi thơ của chúng con là tháng ngày mẹ nâng niu ủ ấm, là những ngày hè mẹ làm cho chúng con đồ chơi gấp máy bay, tàu giấy.
Đồ chúng con mặc, là chính bàn tay mẹ may, những đường chỉ khít, chắc .
Con nhớ một ngày, khi nghe tin cô Vàng chọn con đi thi vở sạch chữ đẹp, con nhìn trong đôi mắt mẹ lo lắng, đăm chiêu. Mẹ dành dụm tiền mua chục cuốn vở tập con rèn từng nét chữ. Chỉnh chính tả cho con, dặn danh từ riêng phải viết hoa, học từ ngữ pháp phải biết đâu là chủ ngữ, vị ngữ, đại từ, tính từ.
Rồi lên lớp năm, nhà trường tuyển chọn con đi thi văn vòng huyện, những bài văn con chưa học lần nào, chính bàn tay non nớt viết thư cho cô giáo kính yêu, mẹ xem giấy nháp hỏi :
_ Ơ ! con viết thư cho cô sao không kí tên con mà viết tên người khác, đáng lý ra con kí tên con cuối lá thư chứ !
Vậy đó, thắm thoát gần mười năm, mẹ kêu con lại mẹ chỉ cắt may, đo đồ chia ra, con gãi đầu, vì con không thích may cho lắm! Mẹ buồn.
Dần dần, con cũng may được cái quần,biết đo ni cắt.
Nhà trường tổ chức học nghề, con chọn thêu thùa, đan len, mẹ vui , mẹ cho tiền con mua khung căng, chỉ thêu , vải cate trắng .
Hơn mười chín năm, chiếc máy may vẫn còn, em con nối nghề mẹ, vẫn chạy tốt, khi con đọc dòng tâm sự của em, lòng nghẹn, con biết em rất nhớ mẹ :
" Tôi lớn lên trong một gia đình có truyền thống trong ngành giáo và ngành may.Ngoại tôi làm công việc buôn bán quần áo và may mặc từ xưa
Ngành giáo và may mặc là hai ngành luôn luôn đi cùng trong cuộc sống gia đình tôi. Người mà ảnh hưởng nhất đến những quyết định trong sự nghiệp của anh, chị, em tôi chính là mẹ.Mẹ là nguồn cảm hứng và động lực thúc đẩy của tôi. Mẹ là một giáo viên tiểu học và cũng có kinh nghiệm trong may mặc ( kể cả hội họa ). Từ lúc tôi 5 tuổi tôi đã nhận thức được rằng thế giới xung quanh luôn đầy vải vóc và tiếng bàn đạp của chiếc máy may của mẹ. Nhưng cũng vì thế mà tôi hiểu được mẹ tôi đã phải làm việc cật lực đến chừng nào. Đến khi tôi chưa đủ 10 tuổi thì mẹ tôi đã qua đời, ba tôi phải đảm nhiệm luôn vai trò của người mẹ trong gia đình. Từ đó tôi mới hiểu được mất đi một người mà mình gọi là " mẹ " là như thế nào ? Dù đã từng không muốn và không thích tôi như bị lực hút vô hình cuốn mình vào hành trình đó và tất cả đã bắt đầu từ như thế ."
Hay :
" Dự định là sẽ mua cái mới tốt hơn nhưng suy nghĩ lại nó vẫn còn sử dụng được, mặc dù đã qua thời nhưng nó là thứ tài sản vô giá mà mẹ để lại.
Muốn quay lại với nó ngay bây giờ trong những lúc rảnh, lâu lắm rồi không được may những trang phục mà mọi người yêu cầu mình cũng hơi "ghiền ghiền ". Dù công việc có bận rộn thì mình sẽ để lại một tí tí thời gian để may những model mà mọi người thích.Mọi người ủng hộ nha"
Con đau và nghe đâu đây văng vẳng lời ca:
" Trên trời cao có muôn vàn ánh sao
Trên đồng xanh có muôn ngàn bông lúa
Con chim rừng có muôn vàn tiếng ca...

Riêng mặt trời chỉ có một mà thôi !
Và mẹ em chỉ có một trên đời"

HỒNG TÂM

( viết cho mùa vu lan)


Bài đăng nổi bật

Bông ô môi soạn giả Viễn Châu trình bày Hồng Tâm - dây kép