Google AdSense

Thứ Hai, 1 tháng 5, 2017

ANH MƯỜI





Hơn hai chục năm rồi những người bạn thuở ấu thơ không còn có cơ hội gặp lại. Có đứa phiêu bạt giang hồ rời xa quê hương lấy chồng xứ lạ, có đứa nằm xuống dưới lòng đất lạnh tôi chưa kịp thắp cho bạn một nén nhang. Bạn của  tôi - trai có, gái có, chênh nhau mười mấy tuổi cũng có. Chắc có lẽ ông trời thương tôi nên chiều nay vô tình gặp lại anh Mười, người bạn một thời.
Nhà Mười nằm đối diện với nhà ngoại tôi, phía trước nhà là con đường.Hai nhà rất thân thiết, ông nội Mười lớn hơn ông ngoại tôi hai tuổi. Ngày xưa, tôi hay gọi Mười bằng mầy, xưng tao. Dù anh lớn hơn tôi mười tuổi .Tánh Mười nóng nảy, hay cà chớn giành đồ chơi của tụi tôi hoài .
Có một lần, anh bị xe đụng, tôi không thấy anh sang nhà rủ rê đi vô Tòa Thánh chơi, vì ngay cửa số 4 là khu giải trí cho thanh thiếu niên bấy giờ . Anh để dành tiền ăn sáng đi mua vé cho bọn tôi chơi thuyền, cầu trượt, mua một kí sơ ri cho tụi tôi ăn. Mấy ngày không sang, chợt nhớ.
Một mình chơi banh đũa, chợt nghe bịch bịch, ngó qua ngó lại không thấy ai, tôi quạo  ... Hù ! rồi tôi lấy đá ném anh cho bỏ tức !
Anh cười nói :
- Hổm rày tao bệnh, nằm viện nhớ tụi bây quá Thanh ơi!
Anh lấy đồ chơi tặng tôi đó là bộ đồ chơi bằng nhôm có nồi niêu xoong chảo, bếp , chén dĩa. Tôi sáng mắt reo lên :
- Cám ơn mầy  nhé Mười !

Hai đứa bày biện hái lá bông bụp, tàu chuối lấy lưỡi lam sắc ra làm khô và bánh canh hủ tíu, bỏ vào nồi chế nước vào để lên bếp .  Chơi riết cũng chán bày chơi ô quan chơi thua Mười cộc thế là đánh nhau, tôi giận nghỉ chơi ba bốn ngày.
Mùa hè đã qua, tôi về nội nhập học, ngày chia tay cũng không có , tôi và anh không nói một lời .
Anh giờ có hai đứa con, một trai, một gái. Hôm về ngoại anh mời mợ út tôi dự đám cưới con anh, cầm thiệp trên tay tôi nói:
- Anh Mười ! biết em là ai không ?
Anh chau mày nhớ lại :
- À ! Thanh có phải không? Hơn hai chục năm thì phải, em giờ ra sao? Ông xã em làm gì?
- Phải ! Thanh đây! Em vẫn vậy, đang nuôi con nhỏ, hai đứa li hôn rồi anh ạ! À sắp tới đám cưới con anh
- Em dự được không? Em đi rước dâu cho vui, con anh có vợ cũng gần đây ở Vênh Vênh!
- Em bận!  Chúc anh an vui, lát nữa em về Bến Cầu!
Anh vỗ vai tôi an ủi :
- Ráng lên! anh đã học chữ Nhẫn từ đầu, em vui!
Nói xong anh chào bà và mợ út xin phép ra về
Hơn hai chục năm, anh bước vào tuổi 46, con anh hai đứa đã lớn, yên bề gia thất tôi cũng mừng lây.

Đời là vô thường, gặp hay không đó cũng là tùy duyên, chẳng dám mong điều gì, có mong cũng chẳng gặp.

Tháng 12-2016
Hồng Tâm

1 nhận xét:

Bài đăng nổi bật

Bông ô môi soạn giả Viễn Châu trình bày Hồng Tâm - dây kép