Google AdSense

Thứ Tư, 3 tháng 4, 2019

KÝ ỨC TUỔI THƠ 3



Bạn hỏi tôi:
- Mày nghĩ gì vậy ?
    Tôi nói nhớ về tuổi thơ, nhớ từng chùm me keo chín đỏ, nhớ trái gùi, nhớ mo cau, nhớ nhiều lắm! Nếu cỗ máy thời gian có thật thì sẽ quay về vui biết mấy.
   Tuổi thơ tôi là những tháng ngày trốn mẹ đi chơi,ra cánh đồng hái bắp, đào củ khoai vùi trong than  nướng, mùi bắp, mùi khoai nướng chín thơm lan cả ngôi nhà.
 Cô dượng Tám tôi đi bán vé số tận Bàu Quách đem về cho lũ trẻ từng chùm me keo, vài trái me Thái, có bữa  mua  trái xí quách chín về dầm đá ăn, vị ngọt béo của trái me keo, ngọt thanh trái me Thái, ngọt bùi trái xí quách làm tôi nhớ tận bây giờ.
   Hoa dâm bụt, trái chùm rụm, hoa ti gôn là đồ chơi của chúng tôi mỗi khi hè về. Hoa dâm bụt lấy dao thái mỏng làm sợi bún bánh canh, trái chùm rụm để nhét vào ống trúc, đút chiếc đũa vào ống trút thụt nghe tiếng bụp thật lớn tụi tôi cười sảng khoái.Hoa ti gôn vấn tròn đội đầu giả làm cô dâu, ôi tuổi thơ ...
 Cái chảo đầy lọ, bọn tôi lén lấy hũ mỡ của mẹ để trộn vào lọ để chơi đánh bài đứa nào thua chót  bị quẹt,đứa tới nhất quẹt hai đường, tới nhì một đường lọ, nhìn nhau cười nắc nẻ, còn hơn hề sạc lô, rửa mặt không trôi lọ vì tụi tôi trộn mỡ vào đó, đến ngày hôm sau mới trôi hết lọ.
Bây giờ, ai cũng có mái ấm gia đình, bôn ba xuôi ngược  mưu sinh nên xóm tôi vắng vẻ hơn xưa. Mái nhà tranh hiếm thấy giờ chỉ thấy những ngôi nhà hai tầng, mái trệt nằm san sát nhau, những cây cau,duối , chùm rụm chỉ nằm trong kí ức mà thôi, một mình ngồi nhớ lại ngày xưa muốn quay về cho thoả lòng nhớ.

01-05-2018
Xuyến Chi
* Hình ảnh mạng: cây me keo

Thứ Hai, 1 tháng 4, 2019

BỎNG GẠO ( tạp bút)



     Từ lâu rồi,tôi ít thấy chiếc xe chở máy xay bỏng gạo, hình ảnh quen thuộc của vùng quê. Nhớ ngày xưa mặc cho trời nắng chang chang như lửa đốt bọn trẻ chúng tôi ra ngõ chờ chiếc xe kéo máy xay bỏng, một tay cầm túi nilon,tay cầm một kí gạo , 100gr đường và chờ người xay hết cho những ai đến trước, mùi bỏng thơm quá, đôi tay người cắt từng gậy bóng nhanh thoăn thoắt đưa vào bao trao tận tay người khách, tiếng cười nói,tiếng máy xay xua tan không gian tĩnh mịch của buổi trưa.
    Cũng chính hình ảnh và mùi bỏng làm tôi nhớ tận bây giờ vì ngày xưa nhà tôi nghèo, mẹ mới mất, chị em tôi không có tiền trang trải cuộc sống, hai đứa em gái còn nhỏ, nhà không có hạt gạo  nấu cơm, cô tôi thấy vậy cho hai nghìn đồng và ba lon gạo, hai lon để dành nấu cơm, một lon dành thổi bỏng để ăn cầm cự chống cơn đói.
    Những cây gậy bỏng gạo đủ màu sắc xanh đỏ vàng, người ta đếm đủ mười cây cho vào từng bịch nilon,  rồi lấy sợi dây thun cột lại đem bỏ mối cho tiệm tạp hóa hay đem vào căn tin bán cho học trò sinh viên.
   Ai ăn một lần rồi nhớ, vị ngọt của đường, giòn của gạo hoà nhau, ăn không ngán, dù thời gian trôi, mỗi khi đi ra quán ngắm nhìn những bịch bỏng gạo đủ  sắc màu, đủ mùi vị, kỉ niệm ùa về ngay cả trong giấc mơ.
24-072018
Hoa Xuyến Chi

Hình ảnh mạng

Thứ Sáu, 29 tháng 3, 2019

LÀ EM YÊU ĐƠN PHƯƠNG ANH ĐẤY!



Nhắn anh một lần cuối
Một lần cuối thôi anh
Cho vơi bao buồn tủi
Cho vơi nhớ bao lần

Em không thể nào quên
Và em không thể xoá
Cất lời yêu trong tim
Lâu rồi không dám ngỏ

Nếu xưa không gặp nhau
Thì em đâu biết nhớ
Tưởng là duyên là nợ
Xa anh rồi biết đau

Có đêm mơ ngọt ngào
Ru anh tròn giấc ngủ
Chúng mình ngắm trăng sao
Nói ước mơ ấp ủ

Em biết là mơ thôi
Không bao giờ có thật
Trổ nhánh buồn nhạnh nhặt
Gói lại những lời yêu

Anh !

Có mối tình thầm lặng
Theo em đến bây giờ
Có nụ cười toả nắng
Em đưa vào ý thơ

29_03_2019
Hồng Tâm

* Thơ viết theo ảnh trên net

Thứ Ba, 26 tháng 3, 2019

LỜI CHIA TAY



Hè về phượng hồng bung nụ
Cánh hoa rơi thắm sân trường
Ướt nhoè những dòng lưu bút
Ve ngân khúc hát sầu vương

Thương lắm bàn tay nắm chặt
Luyến lưu hẹn mai trở về
Những rèm mi cong mắt biếc
Dìu ta đi vào giấc mê

Ta nhìn cái nắng đỏng đảnh
Bay bay qua những nẻo đường
Chiếc xe chở đầy hoa phượng
Vở ép  cánh bướm,hoa thơm

Nếừ  mai rời thầy xa bạn
Chúng mình luôn nhớ về  nhau
Nhớ nụ cười tà áo trắng
Và lời thương mến ta trao

27/03/2019
Hồng Tâm

* Viết theo ảnh trên net

Chủ Nhật, 24 tháng 3, 2019

KÝ ỨC TUỔI THƠ


  Ai cũng có một thời để nhớ, những kí ức đọng lại thành những kỉ niệm khó quên. Những người bạn nhỏ thời ấu thơ  có nhớ những tháng ngày trên đất Gò Tháp?
   Từng chùm, từng nụ trắng xanh đu đưa trong ánh nắng chói chang giữa tháng tư oi  bức khi tiếng chim tu hú gọi bầy, những trái xanh, tím đen lủng lẳng trên cành như khiêu khích những đứa trẻ con trèo lên hái từng chùm, trao nhau tiếng cười trong trẻo khi ăn trái trâm chín đầu mùa.
  Ta còn nhớ có một đứa hay bị kiến vàng cắn, một tổ ong vò vẽ bay vo ve đang tìm thủ phạm phá tổ của nó. Thế là cả lũ trẻ vội lao xuống kênh để tránh bầy ong đốt .
  Hơn ba mươi năm, cây trâm ngay đất Gò Tháp không còn, đường mở rộng để cho xe chạy, những đứa trẻ ngày ấy trong đó có ta giờ  làm mẹ, làm cha,  bôn ba khắp nẻo đường mưu sinh để nuôi gia đình, bản thân . Giữa thời đại internet khi mở máy chỉ tra google tìm từ cây trâm thấy  những hình ảnh, những đoạn phim làm ta nhớ lại trên đất Gò Tháp có một cây trâm sai quả nặng trĩu cành .

16-03-2018
  Xuyến Chi
  Hình Internet

Thứ Ba, 12 tháng 3, 2019

GỬI TÌNH ĐẦU




Ta gửi chút  nắng về phương ấy
Có hay chăng trời đã giao mùa
Phượng  đỏ rực nhìn như đốm lửa
Hạ về ve hát giữa đêm khuya

Gửi chút nhớ vào mùa hạ cũ
Tím  bằng lăng, áo trắng học trò
Người tặng ta một vòng hoa cỏ
Lời tỏ tình là những bài thơ

Nhớ quắt quay vòng tay ấm áp
Vụng về trao nhau nụ hôn đầu
Đôi tình nhân kệ trời mưa ướt
Nô đùa nghịch với giọt mưa rơi

Hạ đi, hạ về ôn kỉ niệm
Mới đây thôi hai mươi năm dài
Phượng vẫn nở, bằng lăng vẫn tím
Mà người đi đi mãi không về?

11/03/2019
Hồng Tâm


Thứ Bảy, 9 tháng 3, 2019

MÙA SẦU ĐÂU TRỔ BÔNG



     Đã từ lâu, chị em tôi không ăn món gỏi sầu đâu do chính bàn tay mẹ làm. Khi cơn gió mùa đông thổi cũng là mùa sầu đâu trổ bông, nhìn những chồi lá xanh mướt, nụ hoa xanh li ti, cánh hoa trắng rụng đầy góc sân làm tôi nhớ mẹ nhiều hơn.
      Sầu đâu là món ăn ngon, đặc sản của người miền Nam, nhưng có nhiều nhất là ở An Giang, Kiên Giang, Hà Tiên . Tuy đắng mà ngon, ai ăn được sẽ ghiền luôn đấy!
     Nhớ bàn tay mẹ đun nước sôi trụn sơ sầu đâu cho bớt chất đắng, rồi mẹ lấy tay vuốt nụ, lá, bông bỏ vào thau nhựa, thịt ba chỉ mẹ luột chín thái mỏng, cá tràu nướng mẹ lọc xương xé ra, me chín mẹ lột vỏ bỏ tất cả vào thau sầu đâu trộn đều, nước mắm mẹ làm sẵn có vị chua ngọt mẹ cho vài muỗng vào thau nêm lại cho vừa ăn.
   Nhớ lắm, hũ củ kiệu, cà rốt mẹ đều cho vào thau sầu đâu, nửa ràng bánh tráng gạo mẹ bày trên bàn ăn.
    Ký ức tuổi thơ lại hiện về, ba tôi nhâm nhi rượu đế cùng gỏi sầu đâu chính tay mẹ làm đãi khách, tiếng nói cười giòn tan, bạn của ba hỏi cách làm món gỏi này.
   Hơn hai mươi năm, hai mươi mùa hoa nở đều nhưng vắng bóng hình mẹ tôi, căn nhà giờ càng trống trải tiếng nói cười của ba, của mẹ, vì hoàn cảnh, cuộc sống vô thường đã lấy đi người mà tôi yêu quí nhưng ký ức xưa đọng lại thành một kỷ niệm khó phai trong lòng.
  Một chút nhớ, mùa hoa sầu đâu nở, mẹ ơi! con tìm về .

 18-01- 2018

 Xuyến Chi

Ảnh mạng

Thứ Ba, 5 tháng 3, 2019

XUÂN NHỚ MẸ


  ( Nhân ngày quốc tế phụ nữ 8/3)

Một ngày trời không nắng
Một ngày dài lê thê
Một ngày con nhớ mẹ
Kí ức xưa quay về

Nụ sầu vươn cánh nở
Giữa lòng con cút côi
Nghe  lời ru muôn thuở
Hát ru ơi à ơi

Trò chơi hồi còn bé
Mẹ nắm bàn tay con
Dung dăng ơi dung dẻ
Trò chơi nay vẫn còn

Con dạy cho  con cháu
Vẫn trò chơi ngày xưa
Lên bờ và cá sấu
Nhớ ơi ! Nhớ sao vừa

Xuân về bướm dìu dặt
Mình con gõ phím buồn
Thêm xuân nữa vắng mặt
Người mẹ hiền con thương

19/02/2019

Hồng Tâm

Thứ Tư, 7 tháng 3, 2018

TÌNH MẸ





Cuối tháng, bà Thương lấy xe đạp chạy ra chợ mua nhiều rau củ, khô, thịt nấu gửi đồ ăn cho Nhân đang thụ án ở trại giam A.
Từ khi nghe tòa  tuyên án con mình ở hai chục năm tù, lời thẩm phán như sét đánh ngang tai, bà khóc ngất. Bà lấy tay đấm vào ngực mình trách mình nghèo, không đủ điều kiện lo cho Nhân ăn học đến nơi đến chốn, bà trách bà là bà mẹ vô trách nhiệm chỉ biết tối ngày bàn việc mua bán, tìm mối quan hệ làm ăn để có tiền nuôi hai mẹ con.Bà không tin chính con mình thú tội đồng phạm giết người cướp của.
 Trước mặt mẹ, Nhân là đứa con hiếu thảo. Khi bà Thương đau ruột thừa, chính Nhân ngày đêm lo lắng cho bà, đóng tiền viện phí, nhiều lần như vậy bà hỏi con mình rằng : Số tiền đó ở đâu mà con có? Nhân chỉ trả lời qua loa rằng mượn tiền của bạn bè và tiền làm thuê cho chủ vườn cà phê  Buôn Mê Thuột,bà tin lời Nhân nói.
Bẵng đi một thời gian, nghe thiên hạ đồn là Nhân kết bạn với nhiều giang hồ khét tiếng, chạy xe lạng lách khắp ngõ, họ nghi ngờ Nhân là con nghiện, bà không tin!
 Một ngày,do buôn bán ế ẩm, bà nghỉ xả hơi cho khỏe, vì cơn đau khớp hành hạ, vừa dắt xe đạp vào nhà thì công an đến đọc lệnh khám xét, bắt Nhân đi vào đồn để lấy lời khai, tay chân bà bủn rủn.
Thấm thoắt bốn năm trôi, mỗi lần thăm, bà không quên dặn Nhân cải tạo tốt để được giảm án, để trở về nhà làm lại cuộc đời.
- Đây! Khô cá tràu mẹ làm cho con để dự trữ nguyên tháng, còn đây là thịt gà  kho sả để con ăn cùng với các bạn, áo ấm, bàn chải mẹ mua thêm và năm trăm ngàn mẹ cho con để con gửi vào sổ lưu ký  khi nào con muốn mua gì thì con ra căn tin mua ... ráng nghe con, nghe lời cán bộ cải tạo tốt, đừng trốn trại, con trốn họ phạt con nặng hơn, đừng gây chuyện với bạn ! Nhân nghe mẹ nói cúi mặt xuống lau giọt nước mắt .
Đêm từng đêm, chỉ một mình bà nằm trong căn nhà trọ, thao thức nhớ lại tháng ngày ôm ấp Nhân, ru con mình bằng những bài đồng dao, dạy Nhân hát ru để sau này khi con lập gia đình sẽ ru con Nhân như bà ru Nhân ngày xưa.
  Chắc có lẽ Nhân hối hận việc mình gây ra, khi mỗi lần lên thăm, thấy con mình hỏi rằng : Mẹ ơi! Mẹ có khỏe không? Ăn nhiều không ? Sao con thấy mẹ gầy hơn mấy tháng trước! Ánh mắt bà lóe lên tia hy vọng, vội đưa đôi tay áp vào đôi má con mình để an ủi, động viên.Dù con mình có làm điều ác, nhưng trong trái tim người mẹ vẫn bao dung và có sự nghiêm khắc, gây tội thì đền tội, chấp nhận hình phạt của pháp luật.
Nợ trả gần hết, vì khi gây án, tòa kêu bồi thường cho gia đình nạn nhân, có một người bạn già tốt bụng cho mượn không tính lãi, mỗi tháng bà đưa năm trăm nghìn trả cho bạn. Từ từ số tiền bà mượn trả sắp xong.
Bà nói: Kệ! Có mắm ăn mắm, miễn sao là lo cho thằng Nhân ở trong trại, mong nó cải tạo tốt rồi về, mình sẽ kiếm việc làm cho nó, dẫu biết rằng ra tù Nhân mặc cảm, những lời thiên hạ bàn tán về quá khứ, bà tin Nhân sẽ vượt qua.

-" Một đời vốn liếng mẹ trao
Cho con tất cả, mẹ nào giữ riêng"
Ôi! Tình mẫu tử thiêng liêng.

25-11-2017
 Xuyến Chi

*Hình ảnh internet

Thứ Hai, 29 tháng 1, 2018

VỚI ĐÊM






Đêm nhớ ai da diết
Để lệ rơi nghẹn ngào
Có nỗi lòng kí ức
Để tim buồn, nhói đau

Có bước chân nặng trĩu
Suy tư hình bóng xưa
Ta vui cùng  ly rượu
Mot mình trên đường khuya

Tình yêu trò cá cược
Hay chỉ là trò chơi?
Hay là trò cút bắt
Để ta đau héo người

Đêm một mình, một bóng
Thầm thì khúc tình ca
Bài thơ nhòa lệ úa
Cuộc tình vừa đi xa

24-01-2018

Hồng Tâm
*hình ảnh mạng

Thứ Hai, 25 tháng 12, 2017

THƯƠNG




   
 Thương lấy tay sờ lên khuôn mặt đầy vết sẹo chằng chịt, đôi mắt đẹp ngày nào bị axit tàn phá, giờ chỉ còn một con mắt bên phải để thấy ánh sáng. Nó sợ khuôn mặt xấu xí của mình, đôi lúc gào lên bất lực.
    Thương là nạn nhân của vụ tạt axit cách đây mười năm về trước. Lúc đó Thương tròn ba tuổi, chỉ vì cơn ghen cuồng của vợ ông A nên hai mẹ con Thương lãnh trọn một ca axit, mẹ của nó nặng hơn, cơ thể đầy vết bỏng, đôi mắt mù lòa, mười ngón tay da dính vào nhau nên không thể cầm nắm, ăn uống khó khăn. Còn vợ ông A chỉ tuyên án mười năm tù, tiền bồi thường không đủ trả viện phí nên mọi thứ càng tồi tệ hơn thấy da mẹ của nó nhiễm trùng nặng, ba tuổi nhờ người nhà nuôi bệnh nên giúp sức mẹ nó, nên nó may mắn thoát lưỡi hái tử thần. Không còn giận mẹ, Thương giờ là cô thiếu nữ tròn mười ba, cái tuổi mà người ta thường ví là " ăn chưa no, lo chưa tới ..." nhưng đối với Thương nó già dặn hơn với bạn đồng trang lứa.
      Căn nhà chật chội chỉ kê đủ một cái giường và cái bàn để những vật dụng cá nhân, mẹ của Thương lâu lâu uốn éo thân thể vì thời tiết nóng và nhiệt độ lạnh nên da ngứa ngáy gãi rướm máu, nó thấy vậy lật đật leo lên giường lấy tay xoa chỗ đau, an ủi mẹ của nó.
    Người hàng xóm thương tình lâu lâu cho tiền và gạo để nấu cơm, chứ không thể giúp hết vì nơi Thương sống là xóm của người nghèo, lao động chỉ đủ ăn, có khi chưa đủ tiền trả nợ, nên họ chỉ giúp  đỡ phần nào.

    Mặc kệ trời rét căm căm, nó cố bới đống rác để tìm những lon bia, nước ngọt và những chai nhựa bỏ vào bao để ngày mai cân bán cho vựa ve chai, đổi lấy những đồng tiền lẻ mua gạo nấu cháo cho mẹ ăn,đôi lúc nó cũng nhận ra những ánh mắt nhìn nó như người ngoài hành tinh.
 Trời nhá nhem tối, đôi bàn chân đi ra phố,  cơn gió lạnh thổi vào thân thể nghe buốt, nó nghe tiếng nhạc xập xình, những ánh đèn lung linh, thấy mọi người dìu dắt đi xem lễ, nó biết Noel lại về.
   Dù nó mù chữ, dù nó nghèo  không theo đạo nhưng mỗi khi Noel đến nó tự đến nhà thờ chấp tay cầu nguyện cho hai mẹ con bình an, Thương không quên đem đồng tiền lẻ bỏ vào thùng quyên góp để cứu trợ cho những kẻ nghèo khổ. Nó nghêu ngao hát, bắt chước bạn bè hát về Noel, nó tin có phép mầu đến với nó.

       24-12-2017
  Xuyến Chi

Hình của Chi

Bài đăng nổi bật

Bông ô môi soạn giả Viễn Châu trình bày Hồng Tâm - dây kép