Google AdSense

Thứ Ba, 26 tháng 9, 2017

MÙA CÁ CON

               


         Mùa mưa đến, không chỉ cây lúa trổ đòng, vạn vật tái sinh mà còn là mùa cá đồng sinh sôi nảy nở. Lòng ròng được cá mẹ sinh khi trời bắt đầu sa xuống những hạt mưa.
       Ở đâu cũng có cá, cứ giữa tháng sáu đến tháng chín âm lịch  khi cơn mưa đêm vừa dứt, nghe tiếng ếch kêu ộp oạp là mọi người chuẩn bị đèn soi cá, ếch và không quên đem theo lưới để bắt cá con . Cá con gồm cá lòng tong, cá sặc con, lưỡi tre, bã trầu...
     Năm giờ sáng, khi nghe tiếng leng keng, máy cày, máy xới í ới gọi nhau ra đồng cũng là lúc họ đem thau, chậu , các loại cá đem ra chợ bán để đổi lấy những đồng tiền nuôi sống qua ngày .
       Cá con là đặc sản ngon của vùng quê là món ăn dân dã , có thể um nghệ cuốn bánh tráng kèm rau thơm húng quế, diếp cá dưa leo. Cá chắt ruột thật sạch, bỏ rong và những hạt lúa lép, đất cát, rửa cá thấy nước trong thau trong veo là được, để ráo. Cá um với mỡ phi ngon hơn dầu vì mùi mỡ đánh bay mùi tanh của cá, ra vườn hái lá dang hoặc lá bứa rừng bỏ vào nồi um lửa liu riu, nước mắm chua cay, cánh mày râu thì không thể thiếu ly rượu đế khi có bạn đến ghé thăm nhà.
   Hay làm một hũ mắm chua, rang thính để độ hai mươi ngày ăn kèm rau thơm, rau ở ngoài sông hái về,muốn ngon hơn mua đậu rồng, thịt ba chỉ, thịt nách về luộc cuốn bánh tráng , mắm chua giã củ riềng, chút ớt, gừng, khế, ngon nhất. 
  Cá con có thể kho với tép kèm lá dang, bứa rừng ăn với cơm nóng, ngon gì bằng gia đình quây quần bên mâm cơm vào ngày nghỉ cuối tuần để bồi bổ cho những ngày chính làm việc cật lực ăn uống thất thường qua loa.

                  24-09-2017

Hoa Xuyến Chi

* hình ảnh truy cập trên mạng

Thứ Hai, 21 tháng 8, 2017

KHI TA Ở TUỔI TRUNG NIÊN


       Hoa Xuyến Chi  là hiệu bút viết văn 


Con người sinh ra rồi mai cũng về với tổ tiên, ông bà. Âu đó cũng là qui luật của tạo hóa. Từ bào thai đúng chín tháng mười ngày lọt lòng mẹ, ba tháng biết nhìn nhận người quen, biết lật, sáu tháng bò trườn, chín tháng tuổi tập ngồi rồi biết đi lẫm chẫm, tròn 12 tháng tròn tuổi. Bảy tuổi bắt đầu tập đánh vần, viết tên ba mẹ, viết những từ, những vật quen thuộc gắn bó với cuộc sống con người. Rồi tới tuổi dậy thì ta biết mơ mộng, là tuổi " ăn chưa no, lo chưa tới" những suy nghĩ chưa chín chắn, còn nông nổi, tính bốc đồng. Rồi tới tuổi trưởng thành có những va chạm, vấp ngã, những công việc chưa xong, làm ăn thất bại, rồi yêu đương tính chuyện hôn nhân, rồi sinh con, lo cho con ăn học, vòng quay ta sắp già .
Bước vào tuổi trung niên, nhiều khi ta muốn quay về tuổi thơ, cái tuổi hồn nhiên mà đâu có được, tìm những tấm hình cũ xem những đứa bạn chân trần, cười lộ hàm răng sún, tay cầm chùm mây rừng, ta chợt thốt lên : ôi! dễ thương quá!
Rồi một mình nhớ lại những năm đầu bị vấp ngã, những cuộc tình đến rồi chia tay, những công việc mình chưa làm tròn, mình chưa giúp gì cho cha mẹ. Ta nói: giá mà ngày xưa...... thì hôm nay mình sẽ.....
Rồi xem những thước phim, những câu chuyện nói về nhân quả, vô thường ta đã hiểu thế nào là chấp ngã, chấp pháp, sân si, hỉ, nộ, ái, ố, ta không còn sợ chết nữa, mà chỉ điềm nhiên đón nhận luật vô thường
Có câu: " ăn để mà sống chứ không phải sống để mà ăn" để cho ta biết đời, biết nhẫn nhịn, là sống phải có tâm !

05-08-2017
Hoa Xuyến Chi

Chủ Nhật, 20 tháng 8, 2017

MẸ CỦA CON









Có người nói : kì quan lớn nhất là trái tim người mẹ, lòng yêu thương con vô bờ bến. Có hàng trăm bài hát, hàng ngàn bài thơ, những lời văn dành cho người mẹ. Con cũng vậy, con chẳng nhớ con sáng tác bao nhiêu bài viết về mẹ.Trong tim con chẳng bao giờ phai một hình bóng người mang nặng đẻ đau bốn đứa con.Gần hai mươi năm, nỗi niềm đau đáu khôn nguôi, ám ảnh, cái nắm tay lần cuối trước khi mẹ nhắm mắt.
Tuổi thơ của chúng con là tháng ngày mẹ nâng niu ủ ấm, là những ngày hè mẹ làm cho chúng con đồ chơi gấp máy bay, tàu giấy.
Đồ chúng con mặc, là chính bàn tay mẹ may, những đường chỉ khít, chắc .
Con nhớ một ngày, khi nghe tin cô Vàng chọn con đi thi vở sạch chữ đẹp, con nhìn trong đôi mắt mẹ lo lắng, đăm chiêu. Mẹ dành dụm tiền mua chục cuốn vở tập con rèn từng nét chữ. Chỉnh chính tả cho con, dặn danh từ riêng phải viết hoa, học từ ngữ pháp phải biết đâu là chủ ngữ, vị ngữ, đại từ, tính từ.
Rồi lên lớp năm, nhà trường tuyển chọn con đi thi văn vòng huyện, những bài văn con chưa học lần nào, chính bàn tay non nớt viết thư cho cô giáo kính yêu, mẹ xem giấy nháp hỏi :
_ Ơ ! con viết thư cho cô sao không kí tên con mà viết tên người khác, đáng lý ra con kí tên con cuối lá thư chứ !
Vậy đó, thắm thoát gần mười năm, mẹ kêu con lại mẹ chỉ cắt may, đo đồ chia ra, con gãi đầu, vì con không thích may cho lắm! Mẹ buồn.
Dần dần, con cũng may được cái quần,biết đo ni cắt.
Nhà trường tổ chức học nghề, con chọn thêu thùa, đan len, mẹ vui , mẹ cho tiền con mua khung căng, chỉ thêu , vải cate trắng .
Hơn mười chín năm, chiếc máy may vẫn còn, em con nối nghề mẹ, vẫn chạy tốt, khi con đọc dòng tâm sự của em, lòng nghẹn, con biết em rất nhớ mẹ :
" Tôi lớn lên trong một gia đình có truyền thống trong ngành giáo và ngành may.Ngoại tôi làm công việc buôn bán quần áo và may mặc từ xưa
Ngành giáo và may mặc là hai ngành luôn luôn đi cùng trong cuộc sống gia đình tôi. Người mà ảnh hưởng nhất đến những quyết định trong sự nghiệp của anh, chị, em tôi chính là mẹ.Mẹ là nguồn cảm hứng và động lực thúc đẩy của tôi. Mẹ là một giáo viên tiểu học và cũng có kinh nghiệm trong may mặc ( kể cả hội họa ). Từ lúc tôi 5 tuổi tôi đã nhận thức được rằng thế giới xung quanh luôn đầy vải vóc và tiếng bàn đạp của chiếc máy may của mẹ. Nhưng cũng vì thế mà tôi hiểu được mẹ tôi đã phải làm việc cật lực đến chừng nào. Đến khi tôi chưa đủ 10 tuổi thì mẹ tôi đã qua đời, ba tôi phải đảm nhiệm luôn vai trò của người mẹ trong gia đình. Từ đó tôi mới hiểu được mất đi một người mà mình gọi là " mẹ " là như thế nào ? Dù đã từng không muốn và không thích tôi như bị lực hút vô hình cuốn mình vào hành trình đó và tất cả đã bắt đầu từ như thế ."
Hay :
" Dự định là sẽ mua cái mới tốt hơn nhưng suy nghĩ lại nó vẫn còn sử dụng được, mặc dù đã qua thời nhưng nó là thứ tài sản vô giá mà mẹ để lại.
Muốn quay lại với nó ngay bây giờ trong những lúc rảnh, lâu lắm rồi không được may những trang phục mà mọi người yêu cầu mình cũng hơi "ghiền ghiền ". Dù công việc có bận rộn thì mình sẽ để lại một tí tí thời gian để may những model mà mọi người thích.Mọi người ủng hộ nha"
Con đau và nghe đâu đây văng vẳng lời ca:
" Trên trời cao có muôn vàn ánh sao
Trên đồng xanh có muôn ngàn bông lúa
Con chim rừng có muôn vàn tiếng ca...

Riêng mặt trời chỉ có một mà thôi !
Và mẹ em chỉ có một trên đời"

HỒNG TÂM

( viết cho mùa vu lan)


Thứ Năm, 17 tháng 8, 2017

CHUYỆN HOA SAO NHÁI














Kể từ khi xa anh tròn hai mươi năm, mối tình đầu đã phụ tôi đi lấy vợ, chính vì cuộc tình đổ vỡ nên tôi ôm nỗi buồn dấu kín trong lòng, đành đoạn xa quê hương lên Sài Gòn lập nghiệp. Chính hoa sao nhái cuốn hút tôi nên tôi yêu hoài loài hoa này.
Màu vàng nghệ, xen lẫn tím, trắng đu đưa trong làn gió mùa thu, khoe sắc dưới ánh nắng vàng tô thêm ngôi vườn xinh tươi .
Là vì, ngày xưa anh là bộ đội biên phòng, đơn vị anh đóng chốt tại ngõ nhà tôi.Ngày đó, tôi là tổ phó ấp nên cuối tháng điều tra dân số kế hoạch hóa gia đình, họp định kì vẫn có mặt anh, từ từ tìm hiểu rồi yêu nhau. Ngày cuối tuần anh ít về thăm nhà nên rãnh anh chăm sóc tỉa cây, tưới hoa sao nhái, anh hỏi tôi rằng:
- Em thích hoa này không? Chỉ cần đem hạt về gieo xuống đất chừng hai tuần ra cây! Đây cũng là loài hoa dại, nhưng mạnh mẽ hơn các loại hoa hồng. Hoa hồng không chăm sóc kĩ nó sẽ còi cọc thời gian sau nó chết , còn hoa này em quên tưới nó vẫn mọc đều. Lá và đọt em có thể ăn chung bánh xèo, hoặc chấm với thịt kho hay cá thì ngon nhất, mùi thơm dìu dịu, em trồng không? Anh cho hạt về trồng !
Tôi bẽn lẽn gật đầu, đem một gói hạt anh cho về gieo trước cửa nhà.
Ngày xưa, không điện thoại di động, không có mạng internet, facebook như bây giờ, muốn tìm hiểu các loại hoa phải mua sách về đọc.
Thắm thoát gần một năm, cây vẫn nở đều , cây cũ tàn thì những hạt rơi xuống đất mọc lên cây con, vẫn xanh do chính bàn tay tôi bón phân, chăm sóc.
Lòng sâu đậm, càng yêu hoa này, nhưng người không còn bên tôi nữa , tôi vẫn âm thầm chăm sóc cây.
Khi rời xa nhà, không có tôi , em tôi nhổ cây. Năm năm xa nhà lên thành phố vẫn tìm một loài hoa sao be bé xinh xinh, nhưng tình trong tôi đã chết.
Đến giờ tôi vẫn tìm đủ màu hoa sao, tím có, trắng có, vàng cũng có, có lẽ hoa sao đã quyến rũ lòng tôi !

23/12/2016
Hồng Tâm

Thứ Ba, 13 tháng 6, 2017

KÝ ỨC MỘT THỜI ( tản văn)







Ai mua bánh cam, bánh còng hông?
Nghe tiếng đứa bé rao xua tan không gian im ắng giữa buổi trưa. Con Nu nghe động nó sủa ba tiếng gâu... gâu.. gâu. Cầm ba cái bánh trên tay, mùi thơm của bánh nhân dừa còn âm ấm, tôi đoán mâm bánh mới vớt lên đi bán. Cầm cái bánh ăn chạm bờ môi, vị ngọt của nhân, giòn dẻo của bột, lòng tôi se sắt lại vì nhớ một thời xa xưa.
Gần hai mươi năm về trước, nhà tôi mới mãn tang mẹ. Lúc đó, gia đình tôi lâm vào cảnh nợ nần, thiếu ăn, chạy qua nhà hàng xóm mượn lon gạo nấu cháo, một bữa ăn chỉ tốn 500 đồng, một ngày chi ra 2000 đồng tiền đi chợ. Ba tôi làm ăn thất bại, nhà không đủ tiền mua phân về bón cho cây thuốc lá vàng nên năm nào cũng lỗ nặng.
Nhà cô Tám tôi rơi vào tình trạng thất nghiệp, cô dượng nuôi bốn người con ở độ tuổi ăn học. Hai nhà nương tựa vào nhau. Cô mượn tiền làm vốn mua bột, dầu ăn làm bánh cam bán để trang trải cuộc sống. Tầm 11 giờ trưa, khi lo cơm nước xong, cô lấy bột bỏ vào thau, chế chút xíu nước nhồi cho đều bột, nhân bánh làm sẵn từ sáng sớm. Chị em tôi ngồi canh lửa củi, phụ cô nhào bột chiên bánh. Trời nắng gặp hơi nóng từ bếp lò phả vào nghe rát mặt nhưng muốn có tiền chị em tôi cố gắng.
Ngẫm lại, tôi thương hai đứa em gái vô cùng, mười hai, mười ba tuổi mà em chịu thiệt thòi sớm xa cha, mồ côi mẹ, bưng từng mâm bánh đi khắp ngõ hẻm bán. Một ngày hai đứa kiếm lời tám ngàn đồng đủ mua gạo, thức ăn, đóng tiền điện hằng tháng .
Có ngày tôi ra ruộng thăm lúa, tiền không có trong túi, chỉ đem theo chai nước uống, mua chịu cô tôi hai cái bánh đem ra đồng ăn trưa, chỉ  ăn một cái bánh bụng tôi no.
Mỗi khi nhắc lại chuyện xưa, nhớ thời hai đứa em tôi bưng mâm bánh rao bán, lòng hổ thẹn vì tự ái mắc cỡ sợ bạn bè biết tôi sẽ chọc ghẹo nên tôi đùn đẩy hai đứa bán.
Năm tháng qua, chúng tôi không thể quên những tháng ngày khốn khổ, lao đao, tự dặn lòng sống là phải biết " cho và nhận" không khinh miệt người nghèo khó hơn mình

12/02/2017
Hồng Tâm

Thứ Bảy, 10 tháng 6, 2017

HOA SAO NHÁI ( thơ thiếu nhi)



Em là loài hoa dại
Được trồng trong khu vườn
Em là hoa sao nhái
Dịu dàng khoe sắc hương

Hằng ngày vài chú bướm
Rập rờn vây quanh em
Bầy ong chạm hút mật
Vây quanh cánh hoa mềm

Nhiều đêm mưa ngày nắng
Lặng thầm em nở hoa
Sắc vàng, cam,hồng, trắng
Tô đẹp thêm ngôi nhà
*
Ngày 20/02/2017
Hồng Tâm

Thứ Tư, 7 tháng 6, 2017

MỖI LẦN NHẮM MẮT RỒI MỞ RA












Mục tản văn : Hồng Tâm

Trong cuộc sống thường ngày của tôi , lúc nghĩ ngơi khi làm xong công việc là tôi nằm trên giường và nhắm mắt lại suy nghĩ những chuyện ngày xưa , chuyện buồn hay chuyện tương lai...

Tôi có thói quen hình dung tưởng tượng ra rằng: tại sao có sự đầu thai - tiền kiếp- luân hồi và mỗi lần như vậy suy nghĩ tôi đã tìm lại chính bản thân mình .

Nhắm mắt lại rồi mở ra nó giống như mình vừa trải qua một giấc mơ . Tôi cũng dám cá rằng các bạn cũng từng nhắm mắt rồi mở ra, hình dung câu chuyện...

Dù ai sống trong cảnh giàu , nghèo hãy hình dung rằng: con người ai cũng già rồi chết sẽ về bên kia thế giới, hôm nay mình giàu có nhờ trời cho mình được cái ăn , cái mặc biết đâu ngày kia mình sa sút kinh tế và biết đâu ngày mai mình là kẻ vô gia cư hổng chừng.

Nhắm mắt lại suy nghĩ chừng 5 phút thôi thấy cuộc đời mình như một tờ giấy mỏng, nên nhắm mắt hình dung những người có hoàn cảnh không may mới biết yêu thương quý trọng con người hơn nó giúp ta xoá bỏ những hiềm khích ganh tị ,ghét nhau.

Nhắm mắt lại tôi thấy những bệnh nhân đang tranh đấu giành giật lấy sự sống . Bởi họ đang mắc căn bệnh hiểm nghèo ước rằng mình sống dài hơn nữa . Thế tại sao mình lại hủy hoại đời mình bằng những chuyện không đâu ..,
Bởi sự sống quý lắm đừng dại dột quyên sinh làm khổ người sinh ra mình hơn nữa

Nhắm mắt lại thấy bao nhiêu đứa trẻ mồ côi đang khao khát một vòng tay từ cha mẹ ruột, thầm ước có một mái ấm như bao người khác thì tại sao mình lại ngược đãi cha mẹ ?
Đôi khi nhắm mắt lại suy nghĩ cũng có ích cho tôi lắm ! Còn các bạn thì sao hãy cho biết ý kiến. Cám ơn nhiều !

Thứ Tư, 31 tháng 5, 2017

TÔI



Tôi dang tay ôm nắng
Ủ nắng vào lòng tôi
Nghe lòng mình thanh thản
Hé môi nở nụ cười
...
Tan rồi những cơn bão
Áp thấp trong lòng tôi
Rũ cơn mơ huyền ảo
Ru tháng ngày xa xôi
...
Ngước đầu nhìn tán lá
Thấy đôi chim chuyền cành
Giữa giấc trưa mùa hạ
Lắng nghe nốt nhạc xanh
...
Dang tay ôm tất cả
Những người bạn dễ thương
Trân quí lòng cao cả
Trong cuộc sống vô thường
..
11/03/2017
Lý Hồng Tâm

Thứ Hai, 1 tháng 5, 2017

ANH MƯỜI





Hơn hai chục năm rồi những người bạn thuở ấu thơ không còn có cơ hội gặp lại. Có đứa phiêu bạt giang hồ rời xa quê hương lấy chồng xứ lạ, có đứa nằm xuống dưới lòng đất lạnh tôi chưa kịp thắp cho bạn một nén nhang. Bạn của  tôi - trai có, gái có, chênh nhau mười mấy tuổi cũng có. Chắc có lẽ ông trời thương tôi nên chiều nay vô tình gặp lại anh Mười, người bạn một thời.
Nhà Mười nằm đối diện với nhà ngoại tôi, phía trước nhà là con đường.Hai nhà rất thân thiết, ông nội Mười lớn hơn ông ngoại tôi hai tuổi. Ngày xưa, tôi hay gọi Mười bằng mầy, xưng tao. Dù anh lớn hơn tôi mười tuổi .Tánh Mười nóng nảy, hay cà chớn giành đồ chơi của tụi tôi hoài .
Có một lần, anh bị xe đụng, tôi không thấy anh sang nhà rủ rê đi vô Tòa Thánh chơi, vì ngay cửa số 4 là khu giải trí cho thanh thiếu niên bấy giờ . Anh để dành tiền ăn sáng đi mua vé cho bọn tôi chơi thuyền, cầu trượt, mua một kí sơ ri cho tụi tôi ăn. Mấy ngày không sang, chợt nhớ.
Một mình chơi banh đũa, chợt nghe bịch bịch, ngó qua ngó lại không thấy ai, tôi quạo  ... Hù ! rồi tôi lấy đá ném anh cho bỏ tức !
Anh cười nói :
- Hổm rày tao bệnh, nằm viện nhớ tụi bây quá Thanh ơi!
Anh lấy đồ chơi tặng tôi đó là bộ đồ chơi bằng nhôm có nồi niêu xoong chảo, bếp , chén dĩa. Tôi sáng mắt reo lên :
- Cám ơn mầy  nhé Mười !

Hai đứa bày biện hái lá bông bụp, tàu chuối lấy lưỡi lam sắc ra làm khô và bánh canh hủ tíu, bỏ vào nồi chế nước vào để lên bếp .  Chơi riết cũng chán bày chơi ô quan chơi thua Mười cộc thế là đánh nhau, tôi giận nghỉ chơi ba bốn ngày.
Mùa hè đã qua, tôi về nội nhập học, ngày chia tay cũng không có , tôi và anh không nói một lời .
Anh giờ có hai đứa con, một trai, một gái. Hôm về ngoại anh mời mợ út tôi dự đám cưới con anh, cầm thiệp trên tay tôi nói:
- Anh Mười ! biết em là ai không ?
Anh chau mày nhớ lại :
- À ! Thanh có phải không? Hơn hai chục năm thì phải, em giờ ra sao? Ông xã em làm gì?
- Phải ! Thanh đây! Em vẫn vậy, đang nuôi con nhỏ, hai đứa li hôn rồi anh ạ! À sắp tới đám cưới con anh
- Em dự được không? Em đi rước dâu cho vui, con anh có vợ cũng gần đây ở Vênh Vênh!
- Em bận!  Chúc anh an vui, lát nữa em về Bến Cầu!
Anh vỗ vai tôi an ủi :
- Ráng lên! anh đã học chữ Nhẫn từ đầu, em vui!
Nói xong anh chào bà và mợ út xin phép ra về
Hơn hai chục năm, anh bước vào tuổi 46, con anh hai đứa đã lớn, yên bề gia thất tôi cũng mừng lây.

Đời là vô thường, gặp hay không đó cũng là tùy duyên, chẳng dám mong điều gì, có mong cũng chẳng gặp.

Tháng 12-2016
Hồng Tâm

Bài đăng nổi bật

Bông ô môi soạn giả Viễn Châu trình bày Hồng Tâm - dây kép